Riêng Rẽ

nhiễu sự thời này chẳng giản đơn
Thằng ăn ngập mặt lại hay hờn
Vàng đưa bổ túi ông cười giỡn
Của đút ngay mồm lão hết cơn
Bởi vậy khôn lường lòng các chú
Cho nên khó hiểu tiếng ve vờn
Trăm năm một lối mình riêng rẽ
Tốt gỗ hơn là đậm nước sơn.

Duong nguyen

Trò chuyện cùng chủ bút:

Có 0 bình luận.