Riêng Rẽ

nhiễu sự thời này chẳng giản đơn
Thằng ăn ngập mặt lại hay hờn
Vàng đưa bổ túi ông cười giỡn
Của đút ngay mồm lão hết cơn
Bởi vậy khôn lường lòng các chú
Cho nên khó hiểu tiếng ve vờn
Trăm năm một lối mình riêng rẽ
Tốt gỗ hơn là đậm nước sơn.

Duong nguyen

Họp Mặt Đầu Xuân

Đầu xuân lễ hội ở thi đường
Bạn hữu xa về nhập tứ phương
Cứ bốn lưu hình xinh lộng lẫy
Nhà cô đặt ảnh đẹp khiêm nhường
Huynh đài hớn hở bình thơ phú
Tỷ muội vui cùng luận mấy chương
Ngoái cổ quay lung giờ giã biệt
Chia tay ý ngỏ dạ chưa tường.

Duong nguyen

Hội Thi

Hậu mở thi người chốn ngọ MÔN
Lê thân thiếu vải miệng la ỒN
Con hàu thoả vết nhơ trên MẶT
Lão tướng phê tình sạch dưới TRÔN
Kẻ dũng phơi mình quân bá ĐẠO
Dân binh xóa ảnh lũ vô HỒN
Ngàn năm đá dựng bia còn đó
Kết tội lưu hình đứa giả khôn.

Duong nguyen

Khai Trường

Trí tuệ chăm lo để góp phần
Thêm nhiều ý nguyện của nhân dân
Quần thần hiến kế im nào hỏi
Tướng lĩnh bày mưu nỏi chả cần
Cải chữ cô hồn ôm bạc vạn
Thay hình các đảng bớt trăm phân
Sân trường trống điểm ngày khai hội
Phượng rợp trời hoa thắm bội lần.

Duong nguyen

Thành Cụ

Âm thầm lặng lẽ vụt trôi đâu
Mới bữa mà nay bạc cả đầu
Sức khỏe hao mòn theo tháng hạn
Tinh thần cạn kiệt nối đêm ngâu
Xưa người bốn chục già xưng chú
Trước bạn năm lăm bác gọi sầu
lứa tuổi nên ông thành cụ hết
xa vời ký ức khỏa chìm sâu

Duong nguyen

Cười Vĩnh Biệt

Chẳng thiết màng chi giữa cuộc đời
Khi còn sức trẻ mãi ham chơi
Công danh gửi lại cho trần thế
Sự nghiệp đem về thả giếng khơi
Nợ chốn ba sanh cười vĩnh biệt
Vay đường thọ lạc khóc chia vơi
Trầm luân bể khổ người lưu dấu
Miệng để giam bia thật rõ lời.

Duong nguyen

Sự Đời

Mọi việc buông xuôi bởi đã rồi
thôi đành mặc vậy để êm trôi
Thuyền mơ bóng nguyệt bơi theo gió
Bến gọi người thương ngóng phản hồi
Biến bạc lô nhô gùi sóng dữ
Rừng vàng tất tả cõng đơn côi
Càn khôn dịch chuyển ngày qua tháng
Hỏi đá rêu phong giữa đỉnh ngồi.

Duong nguyen

Nghĩa Nhân

Của giả xem ra chỉ một phần
Không gì sánh đặng bạn tình thân
Khi vui lắng đọng lời mong nhớ
Lúc sướng còn vương vọng tiếng cần
Bạc nén sao so mà tính lạng
Vàng ròng chẳng đáng đặt bàn cân
Thời gian tỏa sáng lòng nhân nghĩa
Của giả xem ra chỉ một phần

Duong nguyen

Chịch Đủ

Thủ tướng vừa ban lệnh tới rồi
Thông đường gỡ bỏ cách ni thôi
Cùm chân bịt miệng ngài vơ túi
Bó gối xiềng tay tớ vãn hồi
Một phủ bao em tròn óng xã
Dăm tòa cưỡng mụ bẹp dày xôi
Muôn dân khắc khoải ngày đêm ngóng
Chích đủ hai kim đã liệt bồi

Duong nguyen

Bỏ Hết

Dịch bệnh nên xa khỏi mấy nàng
Về bà cổng nghẻo vắt đùi ngang
Thèm cơm đuổi bướm to lon chị
Đói phở lùa hoa lớn cụm chàng
Mực thước thân đi còng bụng phỗng
không nhòa đít ngả vật chân mang
Đêm thanh xõa bóng tình viên mãn
Bỏ hết sân si tuổi muộn màng.

Duong nguyen